Lâm Kiệt không cười được, hóa ra thật sự nghiêm túc rồi!
Chu Chí Khôn cũng nhận ra chút ý vị, vội hòa giải: "Thì ra có chuyện
như vậy, Quý quan, cậu xem đây đúng là hiểu lầm. Vốn thằng nhãi này
muốn cùng cô Giang ăn bữa cơm, ai ngờ... xảy ra chút xung đột. Nếu
không, xem mặt mũi tôi, chuyện này quên đi nhé?"
Quý Vân Khai cười nói với Chu Chí Khôn: "Thư ký Chu, xem ông nói
kìa, là tôi đã đánh tổng giám đốc Lâm, người nên xin lỗi là tôi mới phải."
Chu Chí Khôn cười vội nói: "Không đâu, là do thằng nhãi này lỗ mãng,
Quý quan dạy bảo rất đúng."
Lâm Kiệt cũng nói: "Dạ dạ dạ, Quý quan dạy bảo rất đúng!"
Quý Vân Khai mỉm cười: "Thư ký Chu đại nhân đại lượng, không so đo
là tốt rồi." Ông không so đo nhưng tôi lại muốn so đo.
Chu Chí Khôn nói: "Là hiểu lầm, đâu thể tính toán chứ!" Tôi không so
đo, cậu cũng đừng so đo.
Quý Vân Khai cười gật đầu, nói lời chào rồi rời đi.
Đợi cửa phòng đóng lại, Chu Chí Khôn liền tát một cái vào mặt Lâm
Kiệt, Lâm Kiệt kinh ngạc sững sờ nhìn ông ta, ông ta thở hổn hển: "Lần này
mày đã hại tao khổ rồi!"
"Cậu... cậu!"
"Thà đắc tội tiền chứ không đắc tội quyền!" Chu Chí Khôn lườm hắn ta,
"Mày đắc tội với Giang gia không sao cả, nhưng mày lại đi đắc tội Quý Vân
Khai! Sau lưng hắn là ai? Là Hoa Độ, là Cố gia, còn có cả Đường gia!"
Sắc mặt Lâm Kiệt thay đổi, nói không nên lời: "Cháu không có biết..."
Hắn ta đau biết Giang Phỉ là người của Quý Vân Khai! Nếu biết thì có cho