Đang còn suy nghĩ thì Giang Phỉ đã tắm xong đi ra.
Mái tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ nước, từng giọt chảy từ cổ xuống xương
quai xanh xinh đẹp, cảnh tượng chúng tiếp tục uốn lượn xuống dưới... bên
trong chiếc váy càng làm người ta mơ tưởng, dưới làn váy như ẩn như hiện,
hai bắp đfui chắc khỏe với làn da trắng như tuyết, Quý Vân Khai không
cầm lòng có chút quyến luyến với phần dưới xương quai xanh và trên bắp
đùi.
Phụ nữ tựa như thị trường cổ phiếu, cái lộ ra bên ngoài không quan
trọng, trí mạng là cái được che kín.
"Đẹp không?" Giang Phỉ hạ thấp giọng hỏi.
Quý Vân Khai nuốt nước miếng, không sợ chết trả lời: "Đẹp lắm."
Giang Phỉ nhấc chân đạp, Quý Vân Khai kêu thảm thiết lùi về phía sau
hai bước. Giang Phỉ thu chân lại, lạnh lùng nói: "Cho anh hai lựa chọn: Tôi
ở lại, anh đi; Anh ở lại, tôi đi."
Quý Vân Khai vỗ ngực mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mà chân cô
bé này còn lưu tình! Bảo anh chung đụng một phòng với cô thật đúng là
một thách thức, đã bao lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ? Huống hồ lại
còn là một... Mắt anh lại chìm vào quang cảnh trắng nõn dưới cổ cô. Ai nói
rằng xương quai xanh và ngực không thể cùng tồn tại? Người phụ nữ này
chẳng những có xương quai xanh xinh đẹp mà cũng có cả bộ ngực đầy đặn.
Quá thử thách anh!
Mấu chốt là... anh không đánh lại cô!
Mềm không được, cứng hả, càng không được!