Quý Vân Khai nín nhịn nụ cười lạnh sắp bật ra, dáng vẻ này, dù là ai
thấy cũng sẽ có cảm giác Quý Tĩnh được gả cho một người đàn ông tốt!
Nhưng thực tế thì sao? Hôn nhân như người ta uống nước, nóng lạnh thế
nào chỉ tự bản thân biết. Bộ dạng dối trá trước mặt này thật khiến người ta
buồn nôn. Có phải trước kia anh ta cũng trưng ra bộ mặt này để lừa gạt
người con gái ấy?
Ngôn Bá Ước cảm giác ánh mắt Quý Vân Khai trở nên lạnh lẽo, trong
lòng ngạc nhiên, liếc về hộp thức ăn trong tay anh, cười cười hỏi: "Em tới
thăm bạn à?"
"Vâng, là bạn gái em!" Quý Vân Khai nhướng mày, "Thức ăn ở bệnh
viện ăn không quen, cô ấy lại kén chọn nên em đành tự mình bảo người ta
làm."
Ngôn Bá Ước cười gật đầu, nói: "Chu đáo như thế, xem ra lần này
nghiêm túc hả?" Cậu em vợ này bừa bãi vô cùng, đôi khi ban đêm thấy mặt
không nhất định sẽ thức dậy vào hôm sau, may là làm việc ở tòa án nên đã
thu liễm rất nhiều. Dù vậy cũng chỉ được mấy bữa là trở lại như cũ. Bây giờ
phí tâm lấy lòng một cô gái, người Quý gia đã phải đốt hương cảm tạ rồi.
Quý Vân Khai tùy tiện nói: "Tất nhiên là nghiêm túc, hay anh rể cũng đi
cùng em gặp cô ấy đi?"
Ngôn Bá Ước sững sờ: "Việc này... hình như không được tốt lắm?"
"Không sao, để em giữ cửa cho!" Quý Vân Khai vừa nói vừa ôm vai anh
ta đẩy vào thang máy.
Ngôn Bá Ước chỉ phải đi theo, cảm thấy khó hiểu, hành vi cậu em vợ
hôm nay thật khác thường. Có điều anh ta nhanh chóng an ủi bản thân,
người rơi vào bể tình khó tránh khỏi bất bình thường, giống như bản thân
năm đó. Anh ta chấn động, trái tim nhói đau. Cũng may anh ta đứng phía
sau lưng Quý Vân Khai nên không ai phát hiện ra sự dị thường của anh ta.