Nhâm Niệm rất cố gắng nỗ lực làm việc, cô muốn học vài thứ để mình
càng có thêm tự tin, về phần những chuyện khác, cô không muốn suy nghĩ
nhiều
Sau khi tan tầm, cô ra khỏi cao ốc của công ty
Trần Trác đã lái xe đến, cô vốn muốn bước xuống đường nhưng bị xe của
anh dọa làm cô nhảy dựng lên, sau khi cô phục hồi tinh thần, lúng túng chào
hỏi:
“Hôm nay anh không phải trực ban sao?”
Trần Trác gật đầu nói: “Nhanh lên xe”
Xe phía sau anh đã nhịn không được ấn kèn thúc giục, Nhâm Niệm đành
phải lên xe, cô có chút căng thẳng không biết nên nói năng thế nào trong
tình huống như thế này
“Cô muốn ăn gì?” Trần Trác tùy ý mở miệng nói
Giọng nói của anh bình thản như vậy làm cho cô cảm thấy nếu như mình
từ chối thì có vẻ hơi kì, huống hồ cô không tìm được lý do để từ chối. Cô
mới hết giờ làm, đương nhiên không thể lấy lý do đã ăn cơm xong để cự
tuyệt. Cô hơi hối hận vì lúc trước anh hỏi cô với Chu Gia Trạch có quan hệ
gì, cô không nên phủ nhận, nếu không sẽ không có phiền phức như bây giờ
“Tôi sao cũng được, tuỳ tiện đi” Nhất thời cô cũng không biết muốn ăn gì
“Ở đây không có bán món tùy tiện”
Anh nhìn cô cười, trong ánh mắt có vài ánh sáng chớp động, cô nghĩ anh
là một người sống rất tích cực, không giống vẻ trầm lặng nội tâm như cô,
không hiểu sao, cô cảm thấy anh rất tốt