Thật không có chuyên môn tìm địa điểm, ở phía dưới khu nhà trọ có một
khoảng đất trống lớn làm chỗ ăn chơi. Nhâm Niệm nhìn vẻ mặt nghiêm túc
của anh, bước qua lấy lòng nói: “Anh xem, ở đây nhiều người như vậy, ngộ
nhỡ em phạm sai lầm không phải sẽ làm mất mặt anh sao?”
Chu Gia Trạch tỏ ra hết sức trượng nghĩa nói: “Biết là sẽ mất mặt, vậy em
hãy cố gắng học cho tốt, ở đây nhiều người như vậy, em ngay cả học sinh
trung học cũng không bằng?”
Lấy lòng không có hiệu quả, Nhâm Niệm đành phải nhận tội
Chu Gia Trạch vẫn rất nhẫn nại, vững vàng nắm xe đạp để cho cô lái, để
cho cô chú ý chuyển động về phía trước, anh ở phía sau ổn định bảo cô
không cần phải sợ, tất cả đều rất thuận lợi, Chu Gia Trạch chuẩn bị buông
tay từ từ, Nhâm Niệm liền kêu to: “Đừng buông… Em sợ”
Chu Gia Trạch chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao cô còn nhát hơn một đứa
bé nữa
Nhưng mà anh vừa mới buông tay, xe chạy đơn độc trên đường lập tức
ngã sang một bên, anh vội chạy đến đỡ xe, cô nắm chặt tay vịn rất lâu mới
ổn định lại được
Chu Gia Trạch còn muốn nói gì đó, học chạy xe ngã vài cái là chuyện
bình thường. Đang chuẩn bị để cho cô thử lại thì phát hiện sắc mặt của cô
trắng bệch, anh mím chặt môi không nói thêm gì nữa, đỡ cô đến một bên.
Sắc mặt của cô vẫn không tốt, hít thở cũng dữ dội
Anh sờ sờ cái trán của cô, bàn tay vuốt vuốt mái tóc cô hỏi: “Sao vậy?”
“Có thể không học không?”
Cô quay đầu, chân mày hơi nhíu lại, giống như đứa trẻ bướng bỉnh không
chịu uống thuốc, có thể không uống không?