Có người nắm tay cô, chợt nghĩ đến một người bạn đồng nghiệp gần đây
đặc biệt mê một bộ phim Hàn, gặp người nào cũng nhắc nhở: “Thế giới này
có ma, cho dù cậu không thấy nó nhưng nó vẫn tồn tại một cách chân thật.
Cậu có thể cảm nhận có gió thổi phải không? Đó chính là dấu vết chứng tỏ
nó đang tồn tại, có đôi khi cậu có cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm
chằm nhưng cậu không nhìn thấy ai, kì thật nó đang nhìn chằm chằm
cậu…”
Cả người cô cứng đờ, đầu óc nhanh chóng hỗn độn, tóc gáy toàn thân
cũng dựng đứng cả lên
Đèn bỗng nhiên sáng lên, theo phản xạ cô lấy tay che 2 mắt lại
Chu Gia Trạch đứng ở bên giường quan sát cô một lát, thấy sắc mặt cô
không tốt, đưa tay sờ trán của cô cho rằng cô lại ngã bệnh, cô rất ít khi ngủ
sớm như vậy, lần trước ngủ sớm chính là do bị ốm
Nhâm Niệm thật vất vả mới thích ứng được với ánh sáng, phát hiện là
anh, lòng thoáng an tâm
Thấy cô thở dài một hơi, anh bất giác nở nụ cười: “Gặp ác mộng à?”
Mặc dù không phải nhưng cũng không khác gì mấy: “Mơ thấy anh”
Chu Gia Trạch bật cười: “Hiểu rồi, trong mơ của em, nhất định anh đóng
vai hiệp sĩ cứu giúp em chứ gì, em không cần cám ơn anh”
Nhâm Niệm âm thầm suy nghĩ, cùng anh bàn luận vấn đề này thật hạ
thấp cấp bậc của cô, cho nên bèn từ bỏ. Chu Gia Trạch muốn kéo cô từ trên
giường ngồi dậy nhưng cô không chịu, hai người giống như chơi đùa thành
nghiện, anh cũng không dùng hết sức, chỉ dùng một tay kéo cô nhưng cô
cũng không như ý anh. Cuối cùng, cô dứt khoát trốn ở trong chăn, quấn
mình thành một cục giống như cái bánh chưng