Chu Gia Trạch cười, nhìn một đoàn cao ngất: “A, trong chăn có người?
Muốn làm gì đây? Anh phải thăm dò thử xem”
Dứt lời anh cũng leo lên giường, nhưng anh không kéo chăn ra lập tức,
chỉ dùng một tay kéo từng chút, sau đó nhìn cô bởi vì động tác của anh mà
xoay tròn, một đống chăn mền cũng xoay theo
Một lúc sau, có lẽ Nhâm Niệm cũng hiểu mình bị đùa giỡn, sau khi dò
xét được phương hướng của anh, thừa dịp anh chưa phát hiện, cô đã bổ
nhào cả người lên người anh, áp anh ở dưới thân mình
Chu Gia Trạch dùng 2 tay cố định cô lại, ý cười càng sâu, lại dùng tay
kéo chăn, dùng ngón tay nhéo nhéo mặt cô: “Chủ động như vậy, xem ra anh
cần phải nỗ lực nha”
Anh nói hết sức ái muội, theo bản năng Nhâm Niệm muốn đứng lên,
nhưng anh lại không buông tha cho cô, coi cô như một con cừu nhỏ, đè cô
dưới thân mình
Nhâm Niệm nhìn khuôn mặt anh đường nét rõ ràng, vẫn tinh xảo như thế,
vẫn tuấn lãng như vậy, chợt mất phản kháng, Chu Gia Trạch kề sát vào cô,
đôi môi áp lên môi cô, cô vươn 2 tay đặt ở trên cổ anh, tình cảm kiều diễm
vô hạn
Chu Gia Trạch đi theo Chu Gia Dao chơi một ngày, thì mang về cho
Nhâm Niệm bánh mì “Mao Mao trùng” làm kỉ niệm, Nhâm Niệm nhìn
chằm chằm khối bánh mì hồi lâu. Trước đây cô đã từng nhắc đến, cô rất
thích ăn loại bánh mì này, nguyên nhân không phải vì bơ kẹp ở trong, cô
bảo bánh mì có nhân hương vị rất ngọt làm người ta cảm thấy ngấy, nhưng
bánh không nhân lại khiến người ta cảm thấy ngọt mềm, nhất là khi đầu
lưỡi chạm vào ruột bánh, vừa trắng mịn vừa thơm mùi sữa. Thật không ngờ
anh lại nhớ, chỉ là cô lại làm bộ làm tịch ghét bỏ một chút: “A, lại là cái này
sao?”