“Anh” Thanh âm kéo anh hoàng hồn, anh nhìn qua phát hiện cha mẹ của
mình, anh trai và chị dâu đều đang nhìn anh
Bà nội Chu cũng đang nhìn anh, ánh mắt ra hiệu cho anh đi với bà
Chu Gia Trạch đi theo bà nội lên phòng, người càng giàu có thì càng xem
trọng mặt mũi, đương nhiên sẽ không muốn nói gì trước mặt người ngoài
Bà nội Chu nhìn đứa cháu nội của mình: “Cháu nói xem, cháu định làm
như thế nào?”
Anh nhíu mày, không muốn suy nghĩ những chuyện phiền muộn này
“Cháu đừng cho rằng mình có thể làm theo ý mình, Tiểu Niệm cũng tùy
cháu định đoạt, nó đã trải qua những chuyện gì, cháu rõ hơn ai hết, mặc dù
con bé không nói nhưng bà biết con bé mẫn cảm hơn so với người bình
thường rất nhiều. Cháu đừng cảm thấy con bé dễ bắt nạt, bà sẽ làm chủ cho
nó, tên xú tiểu tử cháu, lúc đầu không nên trêu chọc nó… Người ta là một
cô gái tốt, không như cháu, nếu yêu đương bình thường tìm một chàng trai
tốt cũng không phải việc khó gì, cũng không cần phải thắt cổ chết vì tình”
Bà nội Chu cũng không biết nghĩ cái gì, càng nói càng tức giận
Chu Gia Trạch an ủi bà nội Chu, vỗ vỗ phía sau lưng bà: “Cháu không có
nghĩ như vậy”
Cụ thể nghĩ như thế nào, anh cũng không nói
Bà nội Chu nhìn anh, chỉ là không ngừng thở dài: “Tên tiểu tử này, không
thể làm cho người ta bớt lo, nếu như anh hai cháu ở đây…”
“Nếu anh hai ở đây sẽ không chọc giận bà, anh hai là tốt nhất, là cháu nội
bà yêu thương nhất”