lỏng, đang chuẩn bị nói với cô gì đó thì anh nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch ở
sau lưng cô cách đó không xa
Nhâm Niệm không nói lời nào cũng không quay đầu nhìn người phía sau
mình, chẳng qua chỉ nhìn Chu Gia Trạch chằm chằm
Thẩm Tâm Dịch cũng không di chuyển, ánh mắt dừng ở trên mặt của Chu
Gia Trạch, bốn mắt nhìn nhau, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, trong
ánh mắt tràn đầy khẩn cầu
Chu Gia Trạch thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nhâm Niệm: “Bà nội bảo
anh đưa em về”
Nhâm Niệm ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời một cái: “Không còn sớm nữa
nên trở về thôi”
Ánh mắt của anh dừng ở trên mặt cô dò xét hồi lâu, không nhìn thấy bất
kì không ổn nào, anh nhíu mày, hình như là thở dài, Nhâm Niệm nhận thấy
được cảm xúc của anh, nhẹ nhàng cười: “Nếu như anh có việc, em có thể tự
mình trở về”
Ánh mắt của cô quá mức thản nhiên, ngực Chu Gia Trạch bỗng nhiên đau
nhói một chút giống như có ai hung hăng đâm vào tim anh một nhát, phần
do dự rất nhanh tan thành mây khói: “Anh không có chuyện gì”
Nhâm Niệm cúi đầu cười cười, cô thật sự muốn quay đầu nhìn biểu cảm
của người phía sau như thế nào.
Khi ngồi ở trong xe, Nhâm Niệm vẫn không nói một lời, bầu không khí
bên trong xe hơi lạnh, anh lại quay đầu nhìn cô hết lần này đến lần khác,
phát hiện cô chỉ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, hai bên ngã tư đường đã lên đèn
từ sớm, xe lướt qua cực nhanh, từng dãy đèn màu vàng nhạt nhanh chóng
bỏ lại phía sau. Lực chú ý của cô tập trung cao độ, tay nhẹ nhàng chống
cằm lên