Anh cảm thấy yết hầu của mình hơi khô khốc, do dự hồi lâu mới chậm rãi
mở miệng: “Các em đã nói chuyện gì?”
Cùng nhau đi ra từ sân sau, nói là ngẫu nhiên cũng không hợp lắm. anh
không phải không biết Thẩm Tâm Dịch muốn trò chuyện riêng với anh,
trong khoảng thời gian này, cô đã tìm cơ hội để nói chuyện với anh nhưng
anh đã từ chối, không muốn vào lúc này có nhân tố gì khác ảnh hưởng đến
mình, bởi vì như vậy mà cô mới có thể mượn dịp sinh nhật bà nội mà đến
đây
Một số trưởng bối cũng hỏi anh về quan hệ với các cô, chuyện này nếu
tiếp tục nói sẽ càng lung túng, làm sao anh dám trả lời? Anh và Thẩm Tâm
Dịch đã chia tay, chỉ có điều vẫn là bạn bè. Nhưng mà sau khi rời khỏi đây,
tâm trạng lại cảm thấy khó chịu
Nhâm Niệm chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên ngón tay của anh
trước, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, một đôi tay rất đẹp,
ánh mắt chậm rãi nhìn về phía trước, sau đó nhìn thẳng vào mặt anh: “Ai,
với ai?”
Thái độ của cô và nét mặt bình tĩnh quá mức, trong khoảng thời gian này
cô vẫn luôn như vậy khiến trong lòng anh không khỏi cảm thấy tức giận:
“Còn có thể là ai?”
Người đàn ông này… Nhâm Niệm hơi thở ra một hơi, cô chỉ muốn biết
bây giờ anh xưng hô với Thẩm Tâm Dịch như thế nào, gọi thẳng tên hay là
vô cùng thân thiết gọi Tâm Dịch… có lẽ còn có cách gọi khác, ngay cả một
chút lòng hiếu kì này, anh cũng không muốn cho cô biết
“Chúng tôi có thể nói chuyện gì?” Liên hệ duy nhất giữa các cô chính là
anh, ngoại trừ anh còn có thể nói cái gì, cô nhìn sắc mặt của anh tựa hồ
càng ngày càng kém nhưng lại giống như đứa trẻ đạt được kẹo mà cười