“Em vẫn chưa thích ứng với công việc sao?”
Cô gật đầu: “Em thích ứng rất khá, đồng nghiệp của đối xử rất tốt với
em”
“Bà nội nói gần đây em về nhà rất khuya, có phải công việc quá bận rộn
không?” Chu Gia Dực đã hỏi thăm rồi, công việc của cô hẳn không bận rộn
mới đúng, hơn nữa vừa đến hết giờ làm cô đã rời khỏi rồi
“Một chút thôi”
Chu Gia Dực thấy dáng vẻ sợ sệt của cô, cũng không muốn vạch trần lời
nói dối của cô: “Thanh niên các em bận rộn là phải, đúng là tuổi này nên cố
gắng làm việc, nhưng mà phải biết rằng có rất nhiều thứ không phải chỉ cần
em cố gắng là có thể thành công, phải cất kỹ tâm tính, có đôi khi vấn đề
không nằm ở em mà nằm ở người khác, em với người đó không có duyên
số nên đương nhiên dù em có làm thế nào cũng sẽ không tốt”
Nhâm Niệm ngơ ngác nhìn anh lại chậm rãi cúi đầu, cô cho là mình đã
che giấu rất tốt, không để cho người khác biết cô vẫn còn tình cảm với Chu
Gia Trạch, hóa ra chỉ là tự lừa mình dối người thôi
“Em biết”
“Biết thì tốt rồi” Chu Gia Dực vỗ vai cô: “Anh chỉ sợ em lâm vào bế tắc
mà làm ra những chuyện dại dột thôi”
Cô hít sâu một hơi ngẩng đầu cười cười với Chu Gia Dực, nhưng mà có
lẽ cô thật sự rất ngốc, ngốc vì không thể không chế trái tim mình, luôn để
người khác thao túng
Nhâm Niệm thử làm cho công việc của mình bận rộn hẳn lên, ở trong
công ty cô làm việc của mình rồi giúp các bạn đồng nghiệp làm vài thứ
khiến cho bản thân hoàn toàn bận rộn, thậm chí đến giờ tan tầm, cô đang cố