Thanh âm của cô càng ngày càng thấp, trên mặt tất cả đều là bất an,
dường như chính cô cũng biết lý do này không thể thuyết phục anh, biết anh
chắc chắn sẽ cự tuyệt, cô cúi đầu không dám nhìn anh giống như biết anh sẽ
chuẩn bị lớn tiếng với cô
Chu Gia Trạch cảm thấy phiền vô cùng, dường như ở trước mặt cô anh
chính là thú dữ, cô sợ anh muốn chết. Anh nghĩ không ra, vì sao cô lại sợ
anh như vậy mà vẫn quật cường không chịu đi?
Nếu là Thẩm Tâm Dịch, e rằng sẽ thừa dịp anh không có sức lực mà đá
anh mấy đá, sau đó xoay người tiêu sái rời đi
Sự bất mãn vẫn tồn đọng ở trong ngực, anh cho rằng mình sẽ giải phóng
nó ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì
Nhâm Niệm không đợi đến khi anh đáp lại, ngẩng đầu vui mừng nhìn
anh: “Vậy bây giờ anh…”
“Đem quần áo đến bệnh viện cho tôi”
Chu Gia Trạch phủ chăn lên người mình, anh rất ghét mặc quần áo dành
cho bệnh nhân, những thứ này làm cho người ta liếc mắt một cái là biết
ngay anh là bệnh nhân… Mặc dù đây là sự thật nhưng vẫn cảm thấy không
thoải mái
Nhâm Niệm gật đầu, mừng rỡ đi ra ngoài
Nhâm Niệm vừa rời đi thì Chu Gia Trạch đã mượn điện thoại của tiểu hộ
lý gọi điện cho Nghê Vân, bảo bà mau chóng tìm cho anh một hộ lý. Nghê
Vân làm việc rất nhanh, lập tức nhờ người tìm một hộ lý có kinh nghiệm
dồi dào
Lúc Nhâm Niệm trở về thì dì Trương hộ lý đã đến. Hơn nữa còn làm
không ít việc. Sắc mặt Chu Gia Trạch không tốt lắm, anh vẫn đang buồn