Anh ngồi ở mép giường, cầm lấy chi phiếu nhìn một hồi, trầm mặc
thật lâu, không biết suy nghĩ cái gì. Qua thật lâu, anh quay đầu, nhìn về
phía cô gái nhỏ còn chui trong ổ chăn ngủ thật ngon. Sau một lúc lâu, anh
đặt chi phiếu xuống, nhét hộp áo mưa xuống gối, kéo cô gái nhỏ còn ngủ
say lên, bắt đầu lăn lộn.
Ứng Hoan tối hôm qua bị lăn lộn đến sợ, người còn chưa thanh tỉnh, bị
anh chạm vào liền phản xạ có điều kiện, nửa mộng nửa tỉnh mà khóc: "Từ
Kính Dư, anh hỗn đản, anh muốn em ở chung với anh, mỗi ngày cũng chỉ
làm cái này."
Từ Kính Dư trầm mặc mà hôn cô, một chút lại một chút, cắn vành tai
cô, giọng khàn khàn: "Là anh yêu em." "Hu hu, anh không phải!" "Em nói
cái gì?" Từ Kính Dư cắn lên môi cô một cái.
Ứng Hoan ăn đau, mở mắt ra, đôi mắt trong trẻo, có chút thanh tỉnh.
Từ Kính Dư dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thấp giọng nói: "Ứng
Tiểu Hoan, chuyện gì em cũng có thể cự tuyệt, cũng có thể phủ nhận, duy
độc chuyện này là không thể."