Cái gì gọi là thù, cái gì gọi là oán!
Ứng Hoan véo nhẹ lên eo anh, anh lập tức cứng người, mím môi quay
lại nhìn cô.
Cô ngồi phía sau anh, cười không dừng được, nhỏ giọng nhắc nhỏ:
"Đừng quá phận..."
Lúc trước huấn luyện viên Ngô cũng vì tốt cho anh.
Từ Kính Dư khịt mũi, lôi người ra.
Có người hỏi: "Kính vương cầu hôn như thế nào, dạy chúng tôi với!
Người bình thương không phải lúc cầu hôn đều có bạn bè trợ giúp sao? Sao
anh lại không rên một tiếng đã ôm người đi, trở về một cái đã nói cầu hôn
thành công."
"Đúng thế, cầu như thế nào!"
"Truyền thụ chút bí quyết."
Một đám người tò mò nhìn Từ Kính Dư.
Từ Kính Dư lười nhác dựa vào sô pha, liếc bọn họ một cái: "Không
thể trả lời."
Đây là việc của anh là Ứng Tiểu Hoan.
Chung Vi Vi dựa lại gần, kéo kéo tay Ứng Hoan, nhỏ giọng hỏi: "Cầu
như thế nào, nói một chút đi."
Ứng Hoan: "...."
Từ Kính Dư vừa nói không thể trả lời, cô nói cho Chung Vi Vi thì có
phải không được tốt lắm?