nỗi Ứng Trì sắp thở không nổi."
Trần Sâm Nhiên trầm xuống, càng dùng sức, "Dựa vào cái gì mà tôi
phải thả trước? Cô là chị đương nhiên bao che cậu ta."
Ứng Hoan không có biện pháp, chỉ có thể nhìn về phía Ứng Trì, giọng
nói càng mềm hơn: "Ứng Trì, em bỏ trước."
Ứng Trì cắn răng: "Không bỏ!"
Ứng Hoan: "..."
Lời cô nói cũng không nghe?
Ứng Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh bọn họ, ngón tay chọc sau lưng
Ứng Trì, chọc nhẹ một chút, ôn nhu hỏi: "Không bỏ sao?"
Ứng Trì nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, cậu... Con mẹ nó thật muốn
cười!
Dù sao cũng không thể nhận thua!
Trần Sâm Nhiên nhìn vẻ mặt táo bón của Ứng Trì, lại nhìn thoáng qua
Ứng Hoan đang thong thả dung dung cười ôn nhu, bỗng nhiên cảm thấy
chính mình giống như đồ ngốc, thật mẹ nó không thú vị... Vừa định buông
tay, Ứng Trì đột nhiên cười ầm lên, nước miếng phun vào mặt cậu ta, luôn
miệng xin tha: "Chị, chị.... Em buông, em buông..."
Trần Sâm Nhiên mắng câu: "TMD! Mẹ nó Ứng Trì cậu thật ghê tởm!"
Cậu hung hăng lau mặt, nhìn cánh tay của mình, tức đến muốn dậm
chân, chỉ vào Ứng Hoan mắng: "A a a a a a tại cô! Hai chị em cô thật quá
đáng, ghê tởm muốn chết!"
Ứng Hoan cười nhìn cậu: "Tôi làm sao?"