Từ Kính Dư đem người kéo lên liền buông lỏng tay, mới vừa thả lỏng
cô đã như con thỏ vội vàng tránh thoát, nhảy khỏi lòng anh.
Ứng Hoan ngước mắt, đôi mắt uất ức nhìn anh, rất giống vừa bị khi
dễ.
Từ Kính Dư nhíu mày, "Sao vậy?"
Cô gái nhỏ há mồm, một chữ cũng không nói nên lời.
Cuối cùng, dậm chân một cái: "Tôi đi nhìn Ứng Trì."
Sau đó, xoay người liền chạy.
Từ Kính Dư: "..."
Anh đem túi để lên bàn, cảm thấy có chút không thích hợp, dựa vào
góc bàn nhớ lại cảnh vừa diễn ra, ánh mắt cứng lại, bên tai không nhịn
được mà nóng lên, khí huyết dâng lên, cả người không được tự nhiên.
Anh cúi đầu nhìn tay mình.
Nhìn một hồi, bỗng giơ tay đập lên đầu mình, ngửa cổ thở ra một hơi,
tay đè lên đôi mắt, âm thanh ảo não từ trong cổ họng bật ra:
"Muốn mệnh!"
Tác giả có lời muốn nói: Từ Kính Dư: Muốn mệnh, Ứng Tiểu Hoan,
muốn hay không?
Ứng Tiểu Hoan:...