Thạch Lỗi đáp: "Hai thằng nhóc này đánh nhau." Anh ta cười cười:
"Không có việc gì, bác sĩ nhỏ đã dỗ tốt."
Ứng Hoan nghe thấy thanh âm của anh, cảm thấy nơi anh đụng tới lúc
nãy lại ẩn ẩn đau. Rốt cuộc cũng là cô gái nhỏ 19 tuổi, chưa có bạn trai, lần
đầu tiên cùng con trai tiếp xúc thân mật như vậy, lại còn chạm vào ngực,
nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tai Ứng Hoan hơi hơi đỏ lên, trong đầu nghĩ anh có hiểu chính mình
đụng tới nơi nào không?
Cô cúi đầu nhìn bản thân, hẳn là có cảm xúc chứ?
Cô cũng không phải sân bay...
Nhưng anh giống như nửa điểm cảm xúc cũng không có.
Nếu không biết, cô cũng làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ứng Hoan làm tốt tâm lý cho bản thân, nhìn mặt Ứng Hoan một chút
thiếu niên không hiểu gì ngẩng đầu nhìn cô, Ứng Hoan đứng lên, làm như
không có chuyện gì nói: "Nên làm gì thì làm đi, chị đợi một lúc nữa, nếu
không có việc gì thì chị sẽ về trường học."
Ứng Trì gật đầu: "Vâng."
Ứng Hoan xoay người, chạm phải ánh mắt Từ Kính Dư, cô tận lực giữ
vững biểu tình tự nhiên, "Cái kia, quần áo còn trong phòng nghỉ sao?"
Từ Kính Dư vẫn cảm thấy lòng bàn tay có chút không ổn, hồi tưởng
kiểu gì đều cảm thấy cảm xúc vừa rồi quá mềm mại, cái loại cảm giác này
quanh quẩn ở đầu ngón tay, thật lâu không tiêu tan. Ánh mắt anh mang theo
chút tìm tòi nghiên cứu nhìn cô trong chốc lát, xác định cô đã coi như
không có chuyện gì xảy ra.