Ứng Hoan tiếp nhận: "Bọn họ muốn đi lấy vé, tôi cho rằng anh sẽ đến
thẳng đường Tây Môn."
Vốn là như thế, nhưng Chu Bách Hạo và Từ Kính Dư ở cùng một tiểu
khu, Chu Bách Hạo cũng phải đi Thiên Tân, Từ Kính Dư liền đi cùng anh
đến đây, bọn họ ra cửa rất sớm, không kẹt xe nên tới sớm. Từ Kính Dư liền
mang vé đến ký túc xá.
Anh nhìn thoáng qua Ứng Hoan, cái bánh trứng ăn nửa ngày cũng
không xong, cái miệng nhỏ giống như mèo con uống nước, anh nào biết
đeo niềng răng thì bất tiện thế nào.
Ở ký túc xá, mấy người Chung Vi Vi nhìn xe rời đi.
Bên cạnh có nữ sinh nhỏ giọng: "Nam sinh mặc đồng phục màu đỏ
vừa nãy thật đẹp trai!"
Cô gái đi cùng cười: "Đúng vậy, nữ sinh vừa rồi là bạn gái đi? Đồ tình
nhân, chỉ là bạn gái anh ta không quá xinh đẹp, miệng có chút kỳ quái..."
Chung Vi Vi quay đầu nhìn, cười tủm tỉm: "Miệng kỳ quái là do đeo
niềng răng, Ứng Hoan rất xinh đẹp, mấy người không biết, nam sinh thích
cậu ấy không có cách nào kiềm chế."
Hai nữ sinh: "..."
Hai người ngượng ngùng nhìn Chung Vi Vi, mặt xám xịt rời đi.
Lâm Tư Vũ cười ra tiếng: "Cậu làm gì mà nói ra tên Ứng Hoan, ngày
nào đó Từ Kính Dư muốn tìm bạn gái, cô ấy không phải sẽ mất mặt chết?"
Chung Vi Vi nghĩ, cũng có chút hối hận.
"Tớ không cẩn thận..."