Bọn họ cũng không biết, Từ Kính Dư để lại một vạn kia, nhưng người
phụ trách câu lạc bộ không đưa cho họ.
Ứng Hoan nhìn mặt cậu, cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể an
ủi: "Đừng nghĩ nhiều, trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn phải đi
học."
Ứng Trì buồn bực mà vò tóc, dựa cả người vào Ứng Hoan, "Chị, đỡ
em, em choáng đầu..."
Ứng Hoan: "..."
Cửa nhà mở ra, Ứng Hải Sinh cùng Lục Mĩ còn chưa ngủ, đang ngồi
trên sô pha xem ti vi, sắc mặt nghiêm túc, quả nhiên là đang chờ bọn họ.
Ứng Hoan trước khi đến câu lạc bộ đã gọi điện thoại, nói cô cùng Ứng Trì
tối nay về nhà, làm cho bọn họ không cần chờ.
Ứng Trì cúi đầu, ngồi xổm ở cửa cọ tới cọ lui đổi giày, đổi xong đôi
giày, đầu cũng không dám nâng lên, nhấc chân hướng phòng mình mà đi,
"Ba mẹ, con đi ngủ trước, hai người đừng xem ti vi quá muộn, đặc biệt là
ba, thận của ba không tốt, liền không cần thức đem..."
"Tiểu tử thối! Mày ngẩng đầu lên cho tao!"
Ứng Hải Sinh đứng lên, kêu một tiếng đầy tức giận.
Ứng Trì dưới chân như có gió, đi thât nhanh hướng cửa phòng, Ứng
Hải Sinh hướng bóng dáng cậu rống giận: "Mày nếu còn chạy thì đừng
nhận tao là ba!"
Ứng Trì lảo đảo một cái, khó khăn lắm mới đứng lại ở cửa, động tác
chậm chạp quay đầu lại, mag một cái đầu heo vừa tím vừa xanh đối diện
Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ, Ứng Hải Sinh tức giận đến hít thở khó thông,
thấy một quyển từ điển tiếng Anh để trên bàn liền cầm lấy ném qua.