Chu Bách Hạo đến gần, vừa lúc nghe thấy câu nói của Ứng Hoan,
nhịn không được cười: "Xem ra Ứng Hoan không chỉ là nhân viên y tế, còn
phải kiêm chức trấn an cùng khen đội viên, tôi có nên tăng tiền lương cho
cô không?"
Từ Kính Dư cười khẽ: "Nên tăng, tăng gấp mười lần."
Ứng Hoan: "!!!"
Gấp mười lần!
Chu Bách Hạo nhìn Ứng Hoan cười nói: "Thật sự muốn gấp mười
lần?"
Ứng Hoan quẫn, vội nói: "Đừng nghe anh ấy nói bậy, tôi không cần
tăng."
Người ngốc cũng nghe ra chỉ là nói đùa, cô chỉ là nhân viên làm thêm
sao có thể lấy gấp mười lần tiền lương, bác sĩ Hàn chẳng phải sẽ lấy gấp
năm mươi lần sao? Chu Bách Hạo cười cười, mọi người cũng chỉ cười một
chút chứ không coi là thật.
Ứng Trì vuốt bụng, nói: "A, đói quá."
Ngô Khởi nhìn cậu, cười nói: "Đợi một lát nữa mọi người về khách
sạn sẽ đi ăn khuya, ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay mọi người
đều vất vả."
"Ứng Tiểu Hoan."
Ứng Hoan vội quay đầu lại, Chung Vi Vi, Lâm Tư Vũ và Khương
Manh đang ở phía sau bọn họ, cô hé miệng cười: "Cũng chưa kịp hỏi các
cậu, các cậu ở đâu?"