KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU EM - Trang 248

đồ ăn sáng, còn một cái trứng gà và một chén súp, không biết có đủ cho hai
người không..."

Từ Kính Dư nói: "Đủ rồi."

Anh sải đôi chân dài, bước ra khỏi thang máy.

Ứng Hoan đi theo sau anh, không nhịn được mà lên tiếng phản bác:

"Cái gì mà được cả đội sủng, ai sủng tôi..."

Bước chân Từ Kính Dư hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô, nhướng mày,

tiếng nói lười biếng: "Vì sợ cô đói mà hơn nửa đếm rồi còn dẫn cô đi ăn
khuya, không phải tôi sủng cô sao?"

Ứng Hoan: "..."

Cô ngơ ngác nhìn anh, Từ Kính Dư đã quay người đến ngồi trước nồi,

mở nắp ra, khom lưng lấy hai cái chén, tự mình múc cháo ra, quay lại nhìn
cô: "Lại đây, không phải muốn ăn sao?"

Ứng Hoan phục hồi lại tinh thần, vội đi qua.

Từ Kính Dư kêu nhân viên phục vụ mang súp và đồ ăn sáng cho vào

lò vi sóng, mang đồ ăn bỏ lên bàn, cả người dựa vào lưng ghế, bắt chéo
chân, hướng cô dương dương cằm.

"Ăn đi, đoàn sủng."

"..."

Ứng Hoan cảm thấy anh kêu cô như vậy giống như kêu thú cưng, có

chút không vui nhíu mày: "Không được kêu tôi như vậy."

Từ Kính Dư khẽ nhếch khóe miệng: "Được, Ứng Tiểu Hoan."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.