nhớ tới cái gì, bỏ tay vào túi quần, cười nhẹ: "Ngoại trừ Trần Sâm Nhiên,
giống như mọi người trong câu lạc bộ đều thích cô."
Ứng Hoan: "..."
Cô liếc anh một cái: "Nào có."
Cô làm gì có mị lực như vậy, mỗi người đều thích cô.
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, như cười như không nói: "Chẳng lẽ
không phải? Một đám thi xong đều muốn được cô khen, kể cả Triệu Tĩnh
Trung cũng mặt dày mà muốn cô khích lệ. Ứng Tiểu Hoan, cô thật đúng là
có bản lĩnh, trở thành đoàn sủng của cả đội.
Đoàn sủng*...
*Được cả đội sủng ái, yêu quý
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, nghĩ mãi vẫn không cảm thấy ai sủng
cô, hiện tại mỗi ngày cô đều dỗ Ứng Trì, vuốt lông cho Ứng Trì, trong đội
có người bị thương thì giúp họ trị thương, có người cãi nhau cô sẽ đi
khuyên can. A đúng rồi, hiện tại không chỉ khuyên Ứng Trì, có đôi khi
trong đội có người khác cãi nhau cô cũng bị đẩy đi khuyên can, cái này gọi
là đoàn sủng?
Đến tầng sáu, thang máy "tinh" một tiếng, cửa mở ra.
Tần sáu được thiết kế không quá giống các tầng còn lại, cửa thang
máy vừa mở ra liền trực tiếp đến cửa nhà ăn.
Nhân viên phục vụ đang thu dọn bát đũa, nhà ăn không có khách, nghe
thấy tiếng thang máy liền nhìn thoáng qua bên này, sửng sốt một chút, nói:
"Hai người muốn ăn khuya? Hiện tại chỉ còn một chút cháo trắng và một ít