Từ Kính Dư cũng không quay đầu lại: "Ngủ."
Anh đi xuống dưới lầu, vừa lúc thấy Ứng Hoan đi vào phòng, thân
hình mảnh khảnh chọt lóe, cửa phòng đóng lại.
...
Ứng Hoa vừa vào phòng, cởi giày và vớ, lại thay một cái váy dài thoải
mái, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô chần chờ hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi."
Con ngươi Ứng Hoan xoay chuyển, mở cửa, nhìn chàng trai còn đang
mặc đồng phục của đội, anh cầm hộp thịt bò, trên miệng còn cắn xiên thịt
nướng, dựa vào cửa phòng, nhìn cô: "Không đói bụng hay là không muốn
ăn thịt?"
Cô ở câu lạc bộ một thời gian, số lần ăn cơm cùng nhau cũng không ít,
Từ Kính Dư đã sớm phát hiện, Ứng Hoan không thích ăn thịt, đặc biệt là
thịt bò.
Ứng Hoan nhìn anh kéo xiên tre ra, một chuỗi thịt liền vào miệng anh,
thấp giọng nói: "Không muốn ăn thịt, rất phiền."
Từ Kính Dư dời ánh mắt, liếc chân cô, trắng nõn tinh tế, ngón chân
mượt mà, giống như móng tay, mong chân của cô cũng có màu hồng nhạt,
anh dời mắt, hướng trong phòng cô nâng cằm, "Đi giày vào."
Ứng Hoan mê mang: "Đi làm gì?"
"Dẫn cô đi ăn."
Anh nói xong liền xoay người rời đi.