Bởi vì có Chu Bách Hạo, mấy cô gái đều có chút câu nệ, không nói
chuyện nhiều.
Chu Bách Hạo nghe một cuộc điện thoại, là công việc, một cuộc gọi
chính là hai mươi phút, mấy cô gái nhỏ càng không dám lên tiếng quấy rầy.
Chờ anh cắt đứt điện thoại, cũng đã sắp tới nhà ga rồi.
Chu Bách Hạo có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía Ứng Hoan: "Xin lỗi."
Ứng Hoan vội nói: "Không có việc gì, anh là ông chủ, bận là chuyện
thường."
Ông chủ?
Khương Manh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Chu Bách Hạo.
Chu Bách Hạo dừng xe ở gần nhà ga, nói với Ứng Hoan: "Chỉ có thể
dừng ở chỗ này, phía trước không thể dừng xe."
Ứng Hoan cảm kích nói: "Ở chỗ cũng rất tốt, bọn tôi tự đi qua."
"Được."
Chu Bách Hạo biết cô không quá tự nhiên, cười cười không nói gì,
xuống xe giúp mấy cô gái lấy valy ra, nhìn các cô đi đến nhà ga mới lên xe
ròi đi.
Ứng Hoan kéo valy đi trước, Khương Manh tò mò hỏi: "Người đàn
ông vừa rồi là ông chủ của câu lạc bộ sao? Lúc trước Chung Vi Vi nói có
người tiện đường đưa bọn họ đến nhà ga, cô không nghĩ sẽ là ông chủ của
câu lạc bộ.
Lâm Tư Vũ cười, trả lời thay: "Đúng vậy, hàng thật giá thật, tuổi trẻ
tài cao, còn đẹp trai nữa."