Ngô Khởi không có biện pháp, đem người đuổi đi, mang đội viên khác
đi huấn luyện.
Câu lạc bộ có thuê một chỗ cho các vận động viên luyện tập.
......
Sau khi Ứng Hoan lên xe cùng Chu Bách Hạo cô liền gọi cho Chung
Vi Vi, để bọn họ xuống lầu chờ, miễn cho Chu Bách Hạo phải đợi lâu, lãng
phí thời gian quý báu của sếp là tội.
Chung Vi Vi vừa nghe, liền vội nói Khương Manh và Lâm Tư Vũ
mang hành lý xuống lầu, đến ven đường chờ.
Chu Bách Hạo nhìn Ứng Hoan đang ngồi ở ghế phụ, khóe miệng mỉm
cười: "Quan hệ giwaux mọi người trong phòng ngủ của em dừng như rất
tốt, còn cùng nhau đến đây xem thi đấu."
"Vâng, khá tốt." Ứng Hoan buột miệng thốt ra, "Chủ yếu là tới xem
Từ Kính Dư."
"Phải, thằng nhóc đó rất được nữ sinh hoan nghênh." Chu Bách Hạo
lại không cảm thấy ngoài ý muốn, anh không chút để ý nói: "Vậy còn em?
Em cũng chú ý đến cậu ta?"
"A?" Ứng Hoan dừng một chút, cúi đầu nhìn đầu gối: "Tôi chú ý đến
em trai tôi nhiều hơn."
Chu Bách Hạo cười nhẹ: "Nghe nói em sẽ dỗ dành em trai, toàn đội
đều rất thích em."
Ứng Hoan: "..."
Cô có chút xấu hổ, kỳ thật căn bản cô cảm thấy mình không làm gì cả,
không biết tại sao mọi người đều cảm thấy cô sẽ dỗ người, còn tranh nhau