KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU EM - Trang 306

cũng có thể dành được huy chương vàng, treo ở trong nhà cho ba mẹ tôi
được nở mày nở mặt."

Từ Kính Dư cười cười không tỏ ý kiến.

Hai người đến cửa bệnh viện, Ứng Hoan cởi dây an toàn, xoay người

tới gần anh, lại lấy huy chương treo trên cổ anh, cong mắt cười: "Kính
Vương cố lên, lần sau lấy huy chương vàng ở Olympic đi."

Co dựa lại rất gần, Từ Kính Dư thậm chí có thể ngửi được hương

thơm thiếu ngữ trên người cô, hương thơm thanh mát, rất dễ ngửi.

Anh nhấp môi, quay đầu cười: "Được."

........

Buổi tối, Ứng Hoan và Ứng Trì đều không về nhà.

Ký túc xá của Ứng Hoan khá xa, cô vòng một đoạn đừng, đưa Ứng Trì

đến lý túc xá, ôn nhu dặn dò: "Nhớ phải đặt đồng hồ báo thức, tiết tự học
ngày mai không nên đến muộn, đi học cũng không được đi muộn, lúc trước
vì thi đấu mà em đã không đi học hơn nửa tháng rồi, nếu giảng viên hỏi
đến, em khải khiêm tốn lắng nghe, biết không?"

Ứng Trì ngày thường rất nghe lời Ứng Hoan, nhưng lải nhải nhiều cậu

cũng sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, đặc biệt là việc đi học, vừa nghĩ đến
liền muốn chết, càng bực bội hơn: "Ai, em biết rồi, chị cũng mau trở về đi."

Ứng Hoan cười cười, xoay người rời đi.

Trở lại ký túc xá, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đều đã đến rồi.

Lâm Tư Vũ mang theo rất nhiều đồ ăn, để đầy bàn, tiếp đón cô: "Mau

tới đây ăn chút gì đi, mẹ tới làm xương sườn và chân gà rất ngon." Cô nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.