Cô nói không yêu đương....
Chắc là sẽ không đi?
Ứng Hoan nghe ra ý tứ của Khương Manh, đáy lòng có chút không
thoải mái, cũng không thích Khương Manh nói chuyện này tùy tiện như
vậy, cô dừng một chút, nhớ tới lời Thạch Lỗi, nói thẳng: "Từ Kính Dư
không thích người khác theo đuổi."
Khương Manh nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu làm sao biết
được, cậu cũng không phải anh ấy."
Thái độ của Ứng Hoan cũng lạnh xuống: "Tớ làm ở đội y tế, cùng anh
ấy ăn cơm, đi thi đấu phòng anh ấy bên cạnh phòng tớ, chúng tớ rất quen
thuộc. Hơn nữa anh ấy nhiều đồng đội như vậy, sẽ có người nói ra, chuyện
này tớ cũng không cần phải lừa cậu đi?"
Khương Manh bị nghẹn đến nói không ra lời.
Lâm Tư Vũ quay đầu cười, "Tại sao không thích người khác theo
đuổi? Có người theo đuổi không phải chuyện tốt sao?"
Ứng Hoan dựa vào khung cửa, mặt không biểu cảm,: "Khả năng người
đẹp một chút đều thích ép buộc*."
*
装逼/ ép buộc
Khương Manh: "???"
Lâm Tư Vũ và Chung Vi Vi sửng sốt, đồng thời cười to: "Ha ha ha ha
ha!"
Thật mẹ nó thích ép buộc!