Mặt Ứng Hoan bỗng dưng đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh: "Bệnh tâm
thần."
Từ Kính Dư ừ một tiếng, dựa lên ghế, nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Ứng Hoan có chút hốt hoảng mà dời ánh mắt,
đáy lòng như bị ai chạm nhẹ, cô cúi đầu, nửa ngày lại mắng một câu, "Bệnh
tâm thần."
Cô giống như trở nên rất kỳ quái, cũng sắp giống bệnh tâm thần rồi.
.......
Trở lại câu lạc bộ, Ứng Hoan thấy Chu Bách Hạo, đã một thời gian
không thấy anh ta đến đây, Từ Kính Dư mặt không biểu cảm mà nhìn anh
ta một cái.
Chu Bách Hạo giống như không phát hiện anh ta, nhìn về phía Ứng
Hoan: "Ứng Hoan, đã lâu không gặp."
Ứng Hoan mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Cô đến bây giờ vẫn không biết bó hoa kia là Chu Bách Hạo đưa, cho
nên nhìn thấy anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ hay thẹn thùng, thái đội
cũng là cấp dưới đối với ông chủ.
Chu Bách Hạo kỳ quái, những bó hoa tiếp theo mà anh gửi đều nói thư
ký viết tên.
Nhưng thái độ này của Ứng Hoan....
Ngô Khởi đi tới, gọi to: "Chu tổng."
Chu Bách Hạo nhìn Ứng Hoan, anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: "Em chờ tôi
một chút."