Chỉ là, vừa rồi Từ Kính Dư xoa đầu Ứng Hoan, rất thân mật.
Không biết vì sao, Khương Manh luôn cảm thấy Ứng Hoan không
xứng với Từ Kính Dư, cô thà rằng đó là Lâm Tư Vũ cũng nhất định không
hy vọng là Ứng Hoan.
Từ Kính Dư cũng không quá chú ý đến chuyện của nữ sinh, như EQ
của anh cao, lần trước ăn cơm liền nhìn ra Khương Manh không dễ ở
chung, anh gắp cá cho Ứng Hoan, không chút để ý hỏi: "Cô ở phòng ngủ có
bị bắt nạt không?"
Ứng Hoan rất ít khi đến nhà ăn nhỏ, một là đắt, hai là xa ký túc xá.
Cô nghe vậy liền kỳ quái nhìn anh: "Không có, sao anh lại cảm thấy
nhà tôi trọng nam khinh nữ, còn cảm thấy tôi sẽ bị bạn cùng phòng bắt nạt,
nhìn tôi rất giống người dễ bắt nạt soa?"
"Thoạt nhìn xác thật khá dễ bắt nạt."
"....."
Ứng Hoan trợn trắng mắt: "Anh không biết con thỏ nóng nảy cũng sẽ
cắn người sao? Tôi lại không ngốc, sẽ không để người khác bắt nạt."
Từ Kính Dư nhớ tới cái gì, ngón tay thon gài gõ nhẹ lên bàn, cười ra
tiếng: "Cũng đúng, hôm qua ép cô ăn kẹo bạc hà, cô liền cắn tôi."
Ứng Hoan: "........"
Cô nhìn tay anh, nhỏ giọng nói: "Lần sau còn như vậy, tôi còn cắn."
Từ Kính Dư: "......"
Anh không nhĩ tới cô sẽ nói như vậy, tay chống đầu, lười biếng cười
một tiếng: "Cắn đi, cho cô cắn."