Đỗ Nhã Hân đi theo anh lên xe, thời điểm xuống xe không quên nhắc
nhở:: "Con mấy ngày nay nếu rảnh nhớ lại đây khám răng."
Từ Kính Dư đặt hai tay lên vô lăng, quay đầu lại nhếch miệng cười, lộ
ra một hàm răng trắng chỉnh tề, có một người mẹ làm nha sĩ, hàm răng cả
nhà đều bị nhìn chằm chằm.
"Đã biết, con nhớ rõ."
.......
Buổi sáng thứ hai, Ứng Hoan đi phòng khám niềng răng.
Qúa trình niềng răng thật không dễ chịu, miệng phải mở trong thời
gian dài, Ứng Hoan cảm thấy quai hàm mình bị cứng cả rồi, miệng cũng
biến hình, bác sĩ Đỗ lấy đi đồ vật chống miệng cô, ôn nhu cười: "Miệng
cứng rồi? Điều chỉnh một chút sẽ không sao, không cần mang cái này."
"Vâng, miệng cùng má thực mỏi." Ứng Hoan giơ tay, chính mình nhéo
má giúp thả lỏng một chút.
Bác sĩ Đỗ điều chỉnh ghế dựa cao một chút, đến đỡ cô: "Nằm như vậy,
đem đầu gối lên đùi cô, như vậy sẽ thoải mái hơn."
Ứng Hoan nghe lời mà ngồi dậy, đang muốn gối đầu lên đùi bác sĩ,
liền thấy có một thiếu niên mặc áo thun đỏ đi tới cửa, áo thun bó sát làm
hiện lên cơ bắp phập phồng, ngực áo có cái gì đó giống đồ án, nhìn kỹ
giống con rồng.
Cũng giống một cái logo
Cô sửng sốt một chút, ánh mắt chuyển qua gương mặt anh.
Không biết có phải vì anh thường xuyên mặc đồ đỏ không mà lần này
cô dễ dàng nhận ra.