Chu Bách Hạo.
Như thế nào lại gặp phải?
Từ Kính Dư thấy cô cũng không ngoài ý muốn, anh mới vừa kiểm tra
xong hàm răng nên đến chỗ Đỗ Nhã Hân nói một tiếng: "Mẹ, con đi về
trước?"
Mẹ?
Ứng Hoan quay đầu nhìn gương mặt ôn nhu của bác sĩ Đỗ, bác sĩ Đỗ
nhìn cô cười nói: "Con trai cô." Sau đó quay đầu nhìn Từ Kính Dư, "Con
không có việc gì thì chờ mẹ một chút, tiện đường đưa mẹ về."
Cho nên, Ứng Trì hẹn trước nha sĩ vừa lúc là mẹ của "Chu Bách
Hạo"? Đây là cái loại nghiệt duyên gì, quá trùng hợp rồi, Ứng Hoan nhịn
không được nghĩ, nếu Ứng Trì biết, phỏng chừng lại muốn xù lông.
Từ Kính Dư không chút để ý mà quay lại nhìn cô gái nhỏ, hai người
ánh mắt chạm nhau, anh nhếch nhẹ khóe miệng.
"Con chờ mẹ một lát."
Anh hướng bên cạnh ghế dựa ngồi xuống, lấy di động từ túi quần,
xoay xoay ở trên tay vài vòng, phát hiện cô gái nhỏ còn đang nhìn mình,
một chút cũng không ngại ngùng, ánh mắt nhìn thẳng anh.
Đỗ Nhã Hân nói: "Tới, gối trên đùi cô."
Ứng Hoan nhìn mắt Từ Kính Dư, hỏi: "Bác sĩ Đỗ,hàm răng sau khi
niềng có thể chỉnh tới mức độ nào?"
Đỗ Nhã Hân cười cười: "Hai cái răng cháu muốn chỉnh là răng nanh,
chính là nó đột nhiên nhô ra, bên cạnh răng hàm chiếm phần lớn lợi, khó