Mùa Đông ban đêm lạnh đến thấu xương, gió quật vào người có chút
đau rát, Ứng Hoan mặc áo khoác lông vũ lên, sau đó, một vật lạnh lẽo rơi
vào cổ cô, cô hơi rụt người lại, duỗi tay sờ, sờ được một viên kẹo bạc hà.
Tâm vừa động, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn.
Từ Kính Dư mặc một cái áo khoác màu đỏ, tay để trong túi quần,
không chút để ý mà nhìn cô.
Ứng Hoan chờ anh đi đến trước mặt, đem viên kẹo đưa cho anh, nhỏ
giọng nói: “Sao cái gì anh cũng bỏ vào mũ tôi….”
Từ Kính Dư nhìn bàn tay trắng nõn của cô, không nhận: “Cầm đi.”
Ứng Hoan nhìn anh, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhét kẹo vào
trong túi.
Hai người trùng hợp đi ở cuối cùng.
Ứng Hoan bỗng nhiên có chút khẩn trương, tay ở trong túi không
ngừng xoay xoay viên kẹo. Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, mấy người phía
trước mải nói chuyện không chú ý đến bọn họ, anh thấp giọng nói: “Lời tôi
nói hai ngày trước, còn nhớ rõ không?”
Loại chuyện thổ lộ này, chính là nên nói xong một lần, rèn sắt khi còn
nóng, ngày đó bị Ứng Trì nháo như vậy, cả câu lạc bộ đều truyền nhau anh
đùa giỡn bác sĩ nhỏ, anh không có cách nào giải thích.
Lại nói, lần đó anh cũng có chút khẩn trương, không khí không tốt,
liền rất khó mở miệng lần nữa, cảm giác cũng không giống nhau. Anh cũng
không muốn gọi điện hoặc nhắn tin qua Wechat.
Ứng Hoan vùi mặt vào khăn quàng cổ, thanh âm mềm mại: “Nhớ…..”
“Suy nghĩ cẩn thận không?”