không kịp phản ứng, thậm chí nếu không quá nghiêm trọng thì dù có ngăn
cản được trọng tài cũng sẽ có mắt như mù mà cho qua.
Từ Kính Dư bình tĩnh nhìn quyền đài.
Một lát sau, anh ngồi dậy.
Hạng cân 75kg sắp kết thúc, anh muốn đi chuẩn bị,
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn Ứng Hoan, đáy mắt cô gái nhỏ có sự lo lắng,
khóe miệng anh hơi nhếch lên, tay đã quấn băng vải nhẹ nhàng chạm vào
mặt cô, "Cổ vũ tôi đi."
Ứng Hoan nhấp môi, giơ ngón tay cái lên cười với anh: "Cố lên nhé,
Kính Vương."
Từ Kính Dư nâng nâng cằm: "Thay bằng trái tim thì như thế nào?"
Ứng Hoan hơi sửng sốt, mặt nóng lên.
Có nê không đây? Cô có chút do dự, không đợi cô nghĩ tốt thì Ứng Trì
ngồi bên cạnh đã xù lông, "Mặt anh thật lớn! Người khác chỉ cần cố lên,
anh lại muốn tình yêu? Tưởng bở! Chị, đừng để ý đến anh ta."
Ứng Hoan: "......."
Từ Kính Dư cũng không giận, tố chất tâm lý của anh trong lúc thi đấu
lớn hơn bình thường, cười nhẹ, xoay người người bước đi.
Trần Sâm Nhiên đánh thắng thi đấu bước xuống, cậu ta đứng trước
hàng ghế của đội, lơ đãng nhìn về phía Ứng Hoan. Ứng Hoa vừa ngẩng đầu
liền đụng phải ánh mắt của cậu ta, cô có chút xấu hổ mà nhìn lại rồi yên
lặng cúi đầu.
Nghĩ thầm, cậu ta là vận động viên dự thi, không nên trêu chọc cậu ta.