Từ Kính Dư chưa bao giờ cảm thấy thắng cuộc lại khiến anh sảng
khoái như bây giờ, cảm giác báo được thù lớn vô cùng tốt, cả người anh vô
cùng hưng phấn. Lúc đi xuống quyền đài, anh hơi dừng lại khi nghe thấy có
người muốn sinh khỉ con cho mình, nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Hoan tươi cười nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, anh nhìn cô,
nhiệt huyết sôi trào đồng thời đáy lòng lại mềm sụp, cảm giác này thật kỳ
diệu.
Từ Kính Dư đi đến chỗ ngồi của đội, anh không bị thương nhiều, chỉ
có khóe miệng hơi sưng một chút, mi cốt bị rách nhỏ, ở trạng tốt nhất.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đều giơ ngón tay cái lên. Dương
Cảnh Thành bội phục nói: "Kính Vương thật trâu bò."
Thạch Lỗi cũng nhéo giọng, học cách nói của mấy fans nữ, ngữ khí vô
cùng thiếu đòn: "Kính Vương thật tuyệt, đánh KO, đẹp trai muốn chết, nam
thần của em! Em muốn cùng anh sinh khỉ con!"
Từ Kính Dư: "....."
Anh lạnh mặt, hơi nhấp môi, quay đầu nhìn anh ta.
Thạch Lỗi cảm giác giây tiếp theo mình sẽ bị đá nên vội vàng lăn đến
phía sau tránh nạn, vừa lúc trốn sau lưng Ứng Hoan.
Ứng Hoan nhìn Từ Kính Dư, ý cười trong mắt không dấu được, cô
quay đầu lại nhìn Thạch Lỗi, trong đầu nảy ra ý xấu, cô giơ ngón tay cái
lên, giọng nói mềm mại: "Kính Vương thật tuyệt nha!"
Từ Kính Dư: "..."
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành
đều nghĩ: Không xong, bác sĩ nhỏ dẫm vải bom rồi!