chúng tôi ở đây che chở cô ấy, bọn tôi nhiều người như vậy, dù cậu rất lợi
hại nhưng cũng không thể đánh được."
Từ Kính Dư tháo băng vải, lười đáp lại Thạch Lỗi, anh nhìn Ứng
Hoan, chỉ chỉ vết thương của mình.
Hàn Thấm cười cười, đặt hòm thuốc xuống bên chân Ứng Hoan.
Ứng Hoan nhìn Từ Kính Dư, người nọ cười đến kiêu ngạo, cô nhớ đến
dáng vẻ của anh trên quyền đài, nhịn.
Ứng Hoan nhìn mặt anh, lấy một cái băng cá nhân từ trong túi, mở
hòm lấy bông băng và nước muối sinh lý đi qua, Từ Kính Dư vừa thi đấu
xong nên không thể ngồi ngay lập tức, anh đi vòng quanh một vòng, Triệu
Tĩnh Trung đã chuẩn bị tốt, từ nơi chờ thi đấu chạy ra.
Triệu Tĩnh Trung đã tiếp xúc với Ứng Hoan khá lâu nên lá gan lớn
hơn nhiều, anh ta nhìn Ứng Hoan, ánh mắt trông mong.
Ứng Hoan nháy mắt liền hiểu anh ta muốn cái gì, cô cười nhẹ không
chút keo kiệt giơ ngón tay cái lên, "Cố lên!"
Trần Sâm Nhiên vẫn luôn trầm mặc mà nhìn Ứng Hoan, từ khi Từ
Kính Dư bước xuống quyền đài thì cậu ta liền không nói một câu, cũng
không cười.
Ứng Trì bỗng nhiên đạp lên lưng cậu ta một cái: "Làm gì mà cậu lại
dùng ánh mắt âm trầm này nhìn chị tôi?"
Trần Sâm Nhiên nhíu mày: "Cậu bệnh à, đánh tôi làm gì?"
Ứng Trì thấy ánh mắt tối tăm của cậu ta, nhớ tới chuyện lúc trước, lại
nhìn Trần Sâm Nhiên nói: "Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng nghĩ lại bắt nạt chị
tôi, lúc trước vì cậu mà chị tôi bị đánh, phải ở bệnh viện mấy ngày, cậu