Ứng Trì đứng lên, nếu Từ Kính Dư dám mắng chị cậu, cậu liền cùng
anh đấu một trận!
Bốn phía an tĩnh vài giây, Từ Kính Dư nhìn Ứng Hoan, bỗng nhiên
cười, khóe mắt hơi nhếch lên: "Như thế nào? Em cũng cảm thấy tôi rất tuấn
tú, muốn cùng tôi sinh khỉ con?"
Ứng Hoan: "....."
Bọn Thạch Lỗi: "......"
Mắt Ứng Hoan đỏ bừng, tâm nhảy lên, làm thế nào cô cũng không thể
đoán được anh sẽ nói một câu không biết xấu hổ như vậy, làm trò đùa giỡn
cô trước mặt mọi người.
Cô cắn môi trừng anh: "Anh.....Tưởng bở!"
Từ Kính Dư cúi đầu cười, Ứng Trì chửi ầm lên: "Đừng nghĩ chiếm
tiện nghi của chị tôi! Anh cho rằng tôi không tồn tại sao?"
Từ Kính Dư liếc cậu một cái, "Tôi quả thật nghĩ cậu không tồn tại."
Ứng Trì: "!!!"
Ứng Hoan vội sờ sờ đầu Ứng Trì, nhỏ giọng nói: "Đừng để ý đến anh
ấy, anh ấy chỉ biết chiếm tiện nghi người khác ở ngoài miệng thôi."
Xác thật, Từ Kính Dư rất thích nói mấy câu chiếm tiện nghi người
khác.
Thời gian Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành quen anh tương đối dài, ít
nhiều cũng có chút hiểu anh, lại nghĩ đến lời nói của Thạch Lỗi lúc trước,
mọi người đều nghĩ anh chỉ đang đùa thôi, không coi lời anh nói là thật,
nhưng mà Thạch Lỗi vẫn nói: "Cậu đừng nói mấy câu bắt nạt bác sĩ nhỏ,