Rõ ràng mỗi này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế mà đã nửa
tháng rồi không nói chuyện, cả ánh mắt cũng không chạm nhau nhiều, loại
không khí ở chung này khiến Ứng Hoan cảm thấy khó chịu và áp lực, cô rất
muốn làm cho cả đội thân thiết với nhau.
Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ không rõ nguyên do, hỏi câu: "Làm sao
vậy?"
Ứng Hoan cười cười: "Không có việc gì."
Hàn huyên nửa giờ, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ phải đến nhà ông bà ăn
cơm, chỉ có lưu luyến không rời mà tắt điện thoại. Ứng Hoan quay đầu nhìn
bọn họ, "Các anh muốn ăn sủi cảo không? Không biết khách sạn có cho
mượn phòng bếp không, có thể làm sủi cảo cho mọi người ăn."
Từ Kính Dư liếc cô một cái, nói thẳng: "Gói sủi cảo làm gì, nhiều
người như vậy, đều là dạ dày trâu, em có thể gói được sao?"
Thạch Lỗi nghe Ứng Hoan nói, vừa giơ tay lên đã nghe thấy lới này
liền ngại ngùng hạ xuống.
Ứng Hoan: "..."
Cô nhìn anh một cái: "Mỗi người ăn mười cái được không?"
Nhiều hơn nữa cô không làm được.
Mười cái, dựa theo sức ăn của bọn họ, phỏng chừng chỉ đủ dắt kẽ
răng....
Hàn Thấm cười cười: "Chị tới hỗ trợ, chúng ta cùng nhau gói."
Ứng Hoan vui vẻ gật đầu: "Được, a đúng rồi, mọi người muốn ăn nhân
gì? Chúng ta sẽ làm hai loại."