cải trắng."
Sắc mặt Ứng Trì hòa hoãn, thỏa mãn nói: "Em thích nhất là thịt heo
cải trắng."
"Tôi đều thích ăn." Thạch Lỗi hi hi ha ha nói, "Chỉ có hai loại nhân
sao?"
"Ừ..."
Từ Kính Dư nhìn Ứng Hoan, lười biếng cười: "Vừa lúc, tôi thích ăn
thịt bò bò rau cần."
Hàn Thấm ra chiều hiểu rõ, ý vị thâm trường liếc nhìn Ứng Hoan, thò
người qua nói nhỏ vào tai Ứng Hoan: "Nha, bác sĩ nhỏ thật có tâm tư, hai
loại nhân, một loại Ứng Trì thích, một loại Kính Vương thích."
Ứng Hoan: "..."
Tâm tư nhỏ bị nhìn thấu, cô có chút quẫn, lại nghiêm trang nói: "Bởi
vì phòng bếp chỉ còn hai loại nguyên liệu này là tương đối nhiều."
Hàn Thấm cười, không chọc thủng tâm tư thiếu nữ của cô gái nhỏ, cô
nhìn thoáng qua Trần Sâm Nhiên còn đứng bên cạnh bàn ăn, cười nói: "Ai,
cậu làm gì thế Trần Sâm Nhiên, cậu không thích ăn sủi cảo à?"
Trần Sâm Nhiên nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Không phải."
Cậu ta ngồi vào bàn có mâm màu trắng, cúi đầu cắn một miếng sủi
cảo, hàm răng cắn phải một vật cứng. Hơi sửng sốt, cậu ta nhả ra một nửa
miếng sủi cảo thì thấy một đồng tiền xu bên trong.
Lúc này, cậu ta nghe thấy Ứng Hoan nói: "Tôi bỏ vào sủi cảo sáu đồng
tiền xu, có ai ăn được không?"