Ứng Hoan đi qua, ngồi xuống cạnh anh, quay đầu nhìn mắt anh, đã
tiêu sưng không ít, nhưng đôi mắt vẫn đỏ, cô mềm giọng nói: "Huấn luyện
viên kêu anh về phòng nghỉ ngơi mà."
Từ Kính Dư đặt tay lên vai cô, không chút để ý mà cúi đầu liếc cô một
cái: "Nghỉ ngơi ở phòng em được không?"
Tâm Ứng Hoan lại nhảy loạn, trầm mặc vài giây nhìn anh, nhỏ giọng
nói: "Được."
Vốn dĩ Từ Kính Dư chỉ đùa một chút, không nghĩ tới cô lại thuận theo
anh như vậy, đáy lòng như bị gãi nhẹ một cái, nhìn cô chằm chằm vài giây,
chậm rãi cúi đầu. Tim Ứng Hoan như lỡ mất một nhịp, biết anh muốn làm
gì, nhanh chóng che miệng lại mở to mắt nhìn anh.
Anh thấp giọng: "Không cho hôn?"
Cô chớp chớp mắt, lắc đầu.
Trước khi tháo niềng răng, kiên quyết không cho anh hôn.
Cô không muốn thảm kịch tối qua lại xảy ra lần nữa, không tốt đẹp gì
cả.
Từ Kính Dư nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay
cô một cái: "Được rồi, anh sẽ nhịn."
Ứng Hoan: "........."
Mặt cô chậm rãi đỏ lên.
Từ Kính Dư dựa lưng vào sô pha, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt
lại thấp giọng nói: "Việc giám đốc nói em không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ
là nhà tài trợ hỏi chuyện này, bởi vì rất nhiều nhà tài trợ nhìn trúng anh nên
mới đầu tư cho nên bên trong có chút quan hệ lợi ích, giờ chưa cần nói chi