Từ Kính Dư nhìn đôi con ngươi đen nháy của cô, khẽ cười một tiếng:
"Cái này tôi biết, chỉ là, không phải cô dỗ cậu ta rất giỏi sao?"
Dỗ...
Ứng Hoan không biết tại sao anh lại dùng từ này, nhưng quả thật cô
không dỗ Ứng Trì tốt, uy hiếp cũng vô dụng, cô có chút bất đắc dĩ mà lắc
đầu: "Không có, lần này thằng bé nói thế nào cũng không nghe lời tôi, cho
nên tôi muốn nhờ anh giúp..."
Từ Kính Dư cười nhạo: "Cả cô còn không dỗ tốt cậu ta, tôi có thể hỗ
trợ cái gì?"
Cũng không phải muốn anh đem người dẫn tới đây đi?
Thạch Lỗi bên cạnh nghe xong trong chốc lát, phản ứng lại, cô gái nhỏ
không phải tới theo đuổi Từ Kính Dư, là tới tìm hỗ trợ, chuyện về Ứng Trì
anh ta cũng đã nghe qua, nhịn không được cười: "Thằng nhóc đó có phải sợ
bị đánh hay không, rốt cuộc đánh quyền có đôi khi xem ai yêu thích."
Ứng Hoan nhìn anh ta một cái, nhíu mày một chút: "Không phải,
thằng bé rất thích đánh quyền."
Thời điểm cô nói chuyện, môi đóng mở, niềng răng như ẩn như hiện,
Từ Kính Dư liếc vài lần, đem bình nước uống hết, có chút lười biếng hỏi:
"Cho nên, cô muốn tôi giúp như thế nào?"
"Ứng Trì kỳ thật là người rất cứng đầu, không chịu thua..."
Cô dừng một chút, liền nghe thấy Từ Kính Dư nói: "Tôi cũng không
chịu thua. Phần lớn Quyền thủ đều không chịu thua, ở trên quyền đài, chịu
thua cũng chỉ có bị đánh."