Ứng Hoan ngơ ngác nhìn, cảm thấy khi nói những lời này, thần sắc
của anh trở nên kiên định, cả người có một loại tự tin ngạo nghễ không nói
nên lời, làm cô có cảm giác____
Người con trai này tuyệt không chịu thua trước bất kỳ ai, không ai có
thể khống chế được anh ta.
Từ Kính Dư hướng cô nâng cằm, ý bảo cô tiếp tục.
Ứng Hoan phục hồi lại tinh thần, mềm giọng nói: "Anh thắng nó, cũng
quá mạnh rồi, hơn nữa đánh không nghiêm túc cứ như đem nó ra chơi, nó
vẫn luôn không phục, anh có thể giúp tôi kích thích nó một chút, nó nhất
định khộng chịu nổi ai khiêu khích, đặc biệt là anh."
Từ Kính Dư có chút không thể tin mà nhìn cô: "Không phải, cô muốn
tôi giúp cô dỗ cậu ta đấy chứ?"
Dỗ?
Ứng Hoan không biết tại sao anh cứ dùng từ này, cô vội vàng lắc đầu,
sửa lời anh: "Không phải dỗ, không cần anh dỗ, anh kích thích nó là tốt rồi,
anh nói cái gì cũng được, mắng nó cũng được, nói vài câu khó nghe cũng
tốt... Chờ anh kích thích xong, tôi lại đi dỗ nó là được."
Từ Kính Dư: "..."
Nói đến cùng, vẫn là muốn dỗ.
Anh hiện tại có chút hối hận, vì cái gì lần trước lại lên võ đài thi đấu?
Từ Kính Dư ném bình nước đã trống không xuống, ôm hai tay, từ trên
cao mà nhìn xuống cô, không chút để ý mà cười: "Cô không sợ tôi nói
chuyện quá khó nghe, cậu ta không gượng dậy nổi?"