Giống như Ứng Hải Sinh bỗng nhiên tiều tụy, cũng già rồi.
Rõ ràng mới không bao lâu.
Ứng Hải Sinh lại rất vui vẻ, nhìn cậu một vòng, trong miệng mắng:
"Nhóc con."
Ứng Trì nhếch miệng, cười sáng lạn đáng yêu.
Ứng Hải Sinh vỗ vai cậu, lại kéo người qua nhìn kỹ: "Rắn chắc, rắc
chắc hơn trên TV."
"Ba, muốn nhìn cơ bụng của con không?"
"Biến, khi còn trẻ ba cũng có cơ bụng."
"Kia khẳng định không đẹp bằng con."
Ứng Hoan chọc Ứng Trì. "Lên lầu trước."
Hiện tại ánh nắng còn rất gắt, đứng ở dưới lầu hồi lâu sẽ không tốt cho
thân thể Ứng Hải Sinh.
Về đến nhà, Lục Mỹ đang nấu cơm.
Bà vừa nghe tiếng mở cửa liền cầm theo nồi ra khỏi phòng bếp, đặc
biệt cao hứng: "Đã về rồi? Các con đi sắp xếp đồ đạc đi, lập tức tức có thể
ăn cơm."
Ứng Trì ném hành lý sang một bên rồi chạy vào bếp, "Mẹ, mẹ làm
món ngon gì?"
Ứng Hoan cười, đẩy va ly của cậu vào phòng.
Cô không đóng cửa, Ứng Trì đi tới thấy trên tủ của cô có một cái hộp
liền hỏi, "Chị, đó là cái gì?"