Nhưng Ứng Hoan lại không nghĩ Từ Kính Dư lo lắng những cái đó,
sau khi thắt dây an toàn, cô quay đầu nhìn anh, đặc biệt cẩn thận hỏi:
"Kia.... anh cảm thấy xấu sao?"
Cô quan tâm nhất là cái này!
Từ Kính Dư sửng sốt một chút, tay đặt trên vô lăng, quay đầu nhìn cô,
khẽ cười ra tiếng: "Ứng Tiểu Hoan, thời điểm anh gặp em lần đầu tiên, em
còn chưa đeo niềng răng. Kỳ thật, em không cần chỉnh răng, rất đáng yêu."
Mắt Ứng Hoan sáng lên: "Thật sự?"
Từ Kính Dư cười: "Giả."
...........
Ứng Hoan hừ một tiếng: "Nếu không xấu thì anh gấp cái gì? Vừa thấy
mọi người nói bạn gái xấu liền tới đây mang em đi tháo niềng răng."
Từ Kính Dư dùng đầu lưỡi chống má, trực tiếp nắm cằm cô rồi cúi
người xuống.
Ứng Hoan vội duỗi tay ngăn cản.
Từ Kính Dư càng nhanh hơn cô, nắm lấy tay cô đè lên cửa sổ, làm cô
không thể chống cự, cúi xuống cắn vào môi cô. Hô hấp hai người giao
nhau, tim Ứng Hoan đập rất nhanh, đôi mắt nhìn anh chăm chú.
Anh liếc cô, giọng nói trầm thấp: "Anh mang em đi bỏ niềng răng là vì
anh muốn hôn em."
Lông mi Ứng Hoan khẽ run, thở hổn hển.
Từ Kính Dư ma sát trên môi cô, có chút thâm trầm nói: "Hoặc là,
không bỏ cũng được, chúng ta có thể thử xem làm thế nào có thể tránh đi