.....
Từ Kính Dư tựa lưng vào ghế ngồi, liếc cô một cái, cười vui vẻ: "Ôm
em một lát."
Ứng Hoan không tin, nhỏ giọng nói: "Chỉ ôm trong chốc lát sao?"
Bàn tay đang đặt trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, giống như thật
sự hưởng thụ cảm giác ôm cô trong lòng, Ứng Hoan an tĩnh ngây người
trong chốc lát, hỏi một vấn đề đã tò mò thật lâu: "Từ Kính Dư, anh bắt đầu
thích em từ khi nào?"
Từ Kính Dư nhìn cô, hồi tưởng một chút: "Không biết."
Ứng Hoan: "......"
Từ Kính Dư khẽ liếm môi, tay móc vào sợ tóc trên lưng cô, nhẹ nhàng
vòng quanh, không chút để ý mà nói: "Nói không rõ, cũng không biết khi
nào, em coi như anh nhất kiến chung tình với em cũng được."
Ứng Hoan tim đập lệch nửa nhịp, nhỏ giọng nói thầm: "Nào có thể nói
như vậy."
Cô nhích lại gần ngực anh, lại nói: "Em biết lúc em vừa đeo niềng
răng thật sự không quá đẹp."
"Hửm? Muốn nói cái gì?"
"Em hẳn là không giống bạn gái mà anh đã tưởng tượng phải không?
Không đủ xinh đẹp."
Từ Kính Dư nhìn về phía cô, nhướng mày hỏi: "Em làm sao biết bạn
gái mà anh tưởng tượng sẽ như thế nào?"
Ứng Hoan mở to hai mắt: "Nói đi."