Đã gần 10 giờ, vận động viên của câu lạc bộ cơ bản đều đã đi hết, chỉ
còn lại vài nhân viên đang thu dọn khu vực thi đấu.
Ứng Hoan đi đến phòng nghỉ, cửa hơi hé mở, cô nhẹ nhàng đẩy ra. Từ
Kính Dư lười biếng dựa vào góc bàn, anh đã tắm xong, thay đổi một bộ
quần áo, cả người trẻ trung thoải mái, anh nhướng mày nhìn cô: "Đã chờ
em nửa giờ."
Ứng Hoan đóng cửa, còn thuận đường khóa lại.
Từ Kính Dư nghe âm thanh thanh khóa cửa, bất động thanh sắc mà
cười, cười đến đặc biệt hư hỏng, "Ứng Tiểu Hoan, em khóa trái cửa là có ý
gì?"
Ứng Hoan đỏ mặt, lúng túng xoay người lại muốn đi mở khóa.
Từ Kính Dư bước nhanh đến, nắm tay cô kéo cô vào trong ngực, đặt
lưng cô lên cửa.
Ứng Hoan tim đập gia tốc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, mặt đỏ đến
mang tai, Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: "Nói đi, khóa trái là có ý
tứ gì? Không sợ anh làm chuyện xấu?"
Ứng Hoan ôm lấy eo của anh, nhỏ giọng nói: "Là anh nói muốn được
dỗ."
Khóa trái...... Là sợ đang dỗ thì có người đẩy cửa ra.
Cô thề, cô chỉ nghĩ sẽ hôn anh vài cái, không muốn làm chuyện xấu.
Từ Kính Dư nhìn cô, nghe lời cô nói, cả người đều có chút khô nóng,
giọng nói của anh như nghẹn lại: "Dỗ như thế nào? Nghĩ kỹ rồi?"
Cô trầm mặc một chút, tay chậm rãi vòng qua sau cổ anh, nhấp môi,
nhẹ nhàng nhón mũi chân, hôn một cái lên môi anh, lại một chút...... Thời