Lục Mỹ giống như lúc này mới phát hiện trên mặt con trai có thương
tích, kéo người đến bên cạnh, "Mẹ xem một chút."
Từ Kính Dư: "......"
Ngượng ngùng, là anh đánh.
Ứng Trì trầm mặc vài giây, Ứng Hoan đặc biệt khẩn trương, cô thật sợ
cậu nói là Từ Kính Dư đánh......
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Từ Kính Dư gõ gõ ngón tay lên vô
lăng, có chút không chút để ý mà nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đầu lưỡi
chống má, suy tư xem chút nữa tiểu tổ tông cáo trạng thì anh phải nói như
thế nào?
Chậc, sớm biết vậy thì tối hôm qua đã để cho cậu đánh mấy cái.
Ứng Trì nhìn Ứng Hoan, cứng rắn nói: "Bị đánh trúng lúc huấn
luyện."
Ứng Hoan và Từ Kính Dư cơ hồ là đồng thời thở dài nhẹ nhõm một
hơi.
Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ không có hoài nghi, Lục Mỹ nhìn phía
trước, ôn hòa nói: "Tiểu Dư, ba mẹ cháu làm gì?"
Từ Kính Dư trả lời, "Ba cháu là thương nhân, mẹ là nha sĩ, cũng là bác
sĩ nha khoa của Ứng Hoan."
Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ không nghĩ tới còn có tầng này quan hệ, Lục
Mỹ cười cười: "Trách không được, hai đứa duyên phận còn không cạn."
"Đúng vậy."
Từ Kính Dư cười, liếc nhìn Ứng Hoan một cái.