Ứng Trì cắn răng, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Từ Kính Dư: "Chu
Bách Hạo lại là ai, anh lấy tên của gà rừng để giả danh? Anh sao lại xấu
như vậy, dùng tên giả gạt người!"
Chu Bách Hạo mới từ cửa tiến vào liền nghe thấy một câu như vậy, cả
người sững sờ tại chỗ.
Gà rừng???
Từ Kính Dư nhếch chân bắt chéo, thấy Chu Bách Hạo đen cả mặt,
không nhịn xuống mà cười lên tiếng, tiếng cười trầm thấp, bả vai đều có
chút run. Anh đối diện Ứng Trí cùng Ngô Khởi, nâng cằm hướng phía sau
hai người, "Chu Bách Hạo không phải tên của gà rừng, là tên người phía
sau kia."
Ứng Hoan ngây người, ngơ ngác quay đầu lại.
Phía sau, cách vài bước chân, có một người đàn ông anh tuấn mặc tây
trang, khuôn mặt đều đen cả rồi.
Cô nghĩ thấm: Xong rồi, Ứng Trì cái này thật ngốc, hiện tại đừng nghĩ
đặc cách, cũng đừng nghĩ sẽ vào đội...
Ngô Khởi; "...Chu tổng."
Thạch Lỗi và những người khác: "...Chu tổng."
Chỉ có Từ Kính Dư vẫn còn tâm tình mà cười.
Ai bảo anh cùng Chu Bách Hạo từ nhỏ đã mặc chung một cái quần mà
lớn lên?
Ứng Trì phản ứng lại, cảm thấy trước mắt tối sầm, hôm nay ra cửa
chắc chắn cậu đã quên xem hoàng lịch. Ứng Hoan chậm rãi quay đầu, sắc
mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn thẳng Từ Kính Dư, đáy mắt tràn đầy oán niệm....