Cô cũng mặc kệ sao?
Từ Kính Dư nửa híp mắt, khóe miệng hơi nhếch: "Anh có thể giống
bọn họ? Anh là bạn trai em."
Ứng Hoan đáp một tiếng.
Từ Kính Dư cúi người, đầu gác ở trên cổcô, thấp giọng nói: "Anh rất ít
uống say, cho dù uống say cũng sẽ giữ lại một tia thanh tỉnh, sẽ không làm
em bị thương, yên tâm đi."
Ứng Hoan không hé răng.
Qua vài giây, Cô nhìn anh nói: "Đi thôi, bằng không ký túc xá sẽ đóng
cửa."
Hôm nay vừa lúc là thứ sáu, dì quản lý ký túc khá dễ nói chuyện,
muộn một chút còn cố thể mở cửa cho bọn cô, nhưng nếu quá muộn sẽ
không được.
Trên tay Từ Kính Dư đeo một cái đồng hồ thể thao màu đen, anh rũ
mắt nhìn thời gian, đã hơn 12 giờ. Anh nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phun
lên cái cổ trắng nõn của cô, môi nhẹ nhàng dán lên.
Cả người Ứng Hoan cứng lại, hô hấp bỗng nhiên dồn dập.
Từ Kính Dư hôn cổ cô, dịch chuyển từng chút từng chút một lên tai
cô, cắn nhẹ vành tai tinh xảo của cô. Cả người Ứng Hoan như bị điện giật,
thân thể nhẹ nhàng run lên, mền nhũ tựa vào lòng anh. Từ Kính Dư không
nghĩ tới cô lại ngoan như vậy, cười nhẹ ra một tiếng, đè lại gáy cô rồi hôn
lên.
Ứng Hoan dựa vào ngực anh, Từ Kính Dư thấp giọng nói: "Tiểu Kim
Ngư, em cũng đáp lại một chút, được không?"