Quán cà phê cạnh câu lạc bộ, Ứng Trì nhìn về người đàn ông phía
trước mặt, tuổi ông ta cũng không quá lớn, nhiều lắm bốn mươi tuổi. Cậu
nhận danh thiếp mà người đó đưa, người đại diện thể dục: Tiền Khôn.
Ứng Trì không ngốc, đại khái đoán được đối phương muốn làm cái gì.
Loại chuyện này, trước kia Thạch Lỗi nhắc tới không ít, có người đại
diện tới đào anh ta đi đánh quyền anh chuyên nghiệp, tham gia giải đấu
chuyên nghiệp đều là dựa vào thực lực mà kiếm cơm, năng lực càng mạnh
thì phí lên đài càng cao.
Nghe nói, có không ít người đại diện tới đào Từ Kính Dư, một trận
đấu lên tới trăm vạn đô la, này vẫn là giá trị con người của Từ Kính Dư ở
năm trước, về sau Từ Kính Dư thật sự chuyển qua chuyên nghiệp, phí ra
sân sẽ không chỉ dừng ở trăm vạn đô. Hơn nữa diện mạo anh tuấn như vậy,
fans nữ đông đảo, tự mang giá trị thương mại, không sợ không có tài trợ,
càng không sợ không có đại ngôn.
Thậm chí có đạo diễn muốn tìm anh đóng phim điện ảnh, còn có
gameshow, chỉ là, đều bị Từ Kính Dư cự tuyệt.
Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành cảm thấy thật hâm mộ ghen ghét.
Ứng Trì không nghĩ tới, cũng sẽ có người đại diện tìm tới mình.
Cậu trực tiếp hỏi: "Ông coi trọng mặt tôi hay là thực lực của tôi?"
Tiền Khôn không nghĩ tới thiếu niên này trực tiếp như vậy, nhịn không
được cười, nói: "Lời nói thật, đều có. Tôi xem qua cậu thi đấu, hiện tại xác
thật thực lực có chút chênh lệch, nhưng chỉ cần cậu ký hợp đồng với tôi, tôi
sẽ mời huấn luyện viên nước ngoài về dạy cậu, cậu tiến bộ rất kinh người,
bởi vì cậu có tiềm lực."