Hôm nay cậu ta tỉnh lại ở ký túc xá của Từ Kính Dư, cũng ngủ trên
giường của Từ Kính Dư, điều này làm cho sắc mặt cậu ta từ khi rời giường
liền không tốt.
Thạch Lỗi đánh ngáp: "Mệt chết ông đây."
Dương Cảnh Thành nhìn về phía Ứng Hoan cùng Từ Kính Dư, anh ta
không biết tối hôm qua ba người xảy ra chuyện gì, càng không biết Từ
Kính Dư đánh Trần Sâm Nhiên. Anh ta nhìn về phía Từ Kính Dư, đánh
ngáp, hàm hồ nói: "May mắn tối hôm qua cậu không về ký túc xá, có cái
con ma men thật mẹ nó tra tấn người."
Bọn họ ba người cơ hồ một đêm ngủ không ngon, Ngô Khởi không
cho uống nhiều là đúng.
Sắc mặt Trần Sâm Nhiên sắc mặt thật sự không tốt, cậu ta lại nhìn về
phía Ứng Hoan, muốn nhìn ra được gì đó từ khuôn mặt của cô, thật đáng
tiếc, cậu ta chẳng nhìn được gì.
Ứng Hoan bỗng nhiên nhìn qua, cậu ta lập tức kinh hoàng cúi đầu,
xoay người rời đi.
Ứng Hoan sửng sốt một chút, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Cô nhìn về phía Thạch Lỗi, hỏi: "Ứng Trì đâu?"
Thạch Lỗi chỉ chỉ ngoài cửa, "Vừa rồi ở cửa gặp phải một người đàn
ông trung niên, không biết là ai, đem Ứng Trì kêu đi rồi. Hai người không
biết đang nói cái gì, giống như có việc."
Đàn ông trung niên?
Ứng Hoan hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua.